Trang chủ

Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

“Tiểu đội VIP”


QĐND - Thứ Ba, 08/07/2014, 19:56 (GMT+7)
QĐND - Cứ mỗi năm đến mùa tòng quân, thấy thanh niên trên cả nước hăm hở lên đường làm nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc, lòng tôi lại xốn xang với bao kỷ niệm của những ngày làm tân binh. Năm đó, tôi nhập ngũ cùng với rất nhiều thanh niên, trai tráng ở các vùng quê khác nhau, nhưng ngẫu nhiên làm sao khi biên chế về đơn vị huấn luyện, tôi lại được ở cùng với tiểu đội được mệnh danh là “Tiểu đội VIP”. Cách gọi của anh em trong đại đội cũng có lý, là tiểu đội tập hợp những người có “máu mặt” nhất về các khoản tài trợ từ hậu phương. Chỉ cần điểm mặt một số thành viên thôi là đủ để thấy cái biệt danh “Tiểu đội VIP” của chúng tôi không phải là “hữu danh vô thực”. Cậu Tiến, cả bố mẹ làm cán bộ huyện, trước khi nhập ngũ được mệnh danh là “công tử phố huyện”, con "nhà mặt phố, bố làm to”. Cậu Toản xét về độ dày của ví thì không phải nói, bố mẹ cậu ấy có hẳn một cửa hàng buôn bán vật liệu xây dựng lớn nhất thị trấn, nên tiền trong ví Toản lúc nào cũng rủng rỉnh. Cậu Long cũng không kém cạnh, vì có hai anh trai đi xuất khẩu lao động ở Nhật Bản. Còn nhàng nhàng như tôi, cũng là thằng con trai độc nhất của một gia đình có ba chị em, bố là cán bộ xã, mẹ là giáo viên dạy cấp ba, nên tôi cũng được cưng chiều như một công tử...
Chính vì thế mà công tác hậu cần, đời sống của tiểu đội tôi lúc nào cũng hoành tráng, khiến các tiểu đội khác phải kiêng nể. Và để xứng tầm, tiểu đội tôi đề xuất một tiểu đội phó phụ trách công tác hậu cần-đời sống. Và tôi là người được tín nhiệm.
Minh họa: Mạnh Tiến
Tuy nhiên, bàn tay vẫn có ngón dài, ngón ngắn, cậu Mạnh là người ít ai trong tiểu đội hiểu về hoàn cảnh gia đình. Chỉ biết rằng, trong việc thực hiện các "nhiệm vụ chiến lược" của “Tiểu đội VIP”, cái rào cản lớn nhất là Mạnh. Mạnh là người ít nói, lúc nào cũng trầm tư, đăm chiêu, khó gần. Tôi là người nằm cạnh giường của Mạnh cũng không biết thêm được thông tin gì, chỉ thấy mỗi lần đóng tiền để “liên hoan”, “cải thiện” hay làm bất cứ việc gì khác là cậu ta lại phản đối ngay. Hôm đó, trong buổi sinh hoạt tiểu đội, tôi đề nghị:
- Tuần tới chúng ta có sinh nhật đồng chí Long. Tôi đề nghị tiểu đội phải tổ chức một buổi sinh nhật hoành tráng. Cả tiểu đội đồng thanh ủng hộ ý kiến của tôi:
- Ừ, Đúng đấy! Chúng ta phải tổ chức thật hoành tráng...
Cậu Toản còn khẳng định thêm:
- Anh em mình may mắn lắm cũng chỉ được một lần sinh nhật trong quân đội thôi. Vì vậy, để ghi lại dấu ấn này, tôi đề nghị chúng ta không chỉ có liên hoan mà còn phải có quà tặng cho nhân vật chính, có âm nhạc và nếu... thiết kế được các nữ sinh tham gia nữa thì càng tốt. Để có kinh phí thì tôi đề nghị, mỗi đồng chí đóng góp một phần ba phụ cấp. Được không nào?
Khi cả tiểu đội cùng vỗ tay tán dương ý kiến của Toản, thì Mạnh giơ tay xin có ý kiến:
- Tôi có ý kiến! Báo cáo với các đồng chí! Tổ chức sinh nhật là một việc làm rất tốt, nhưng chi đoàn chúng ta cũng đã có kế hoạch tổ chức sinh nhật đồng đội cho những ai sinh trong tháng này vào tối thứ sáu tuần tới. Vì vậy, theo tôi tiểu đội chúng ta không nên tổ chức sinh nhật riêng, vừa tốn kém, vừa tự tách mình ra khỏi tập thể...
Như thường lệ, ý kiến của Mạnh được “bảo lưu” nhưng quyết định vẫn theo đa số, chúng tôi vẫn lên kế hoạch tổ chức sinh nhật cho cậu Long. Sinh hoạt tiểu đội xong tôi phấn khởi và hả hê trong lòng vì đã giành thắng lợi hoàn toàn; còn dạy được “Mạnh hà tiện” một bài học.
Đêm hôm đó, Mạnh không ngủ được, cứ hết ngồi rồi lại nằm, đi ra rồi lại đi vào và cứ cầm quyển sổ như đang đọc cái gì đó. Còn tôi như “mở cờ” trong bụng và đi vào giấc ngủ của một kẻ đắc thắng. Đêm sang canh ba, Tùng gọi tôi dậy gác, vừa tỉnh giấc nhìn sang thấy Mạnh đang ôm bức thư trên ngực ngủ. Cánh lính chúng tôi mà, thư đọc chung là chuyện thường! Ban đầu tôi nghĩ là thư của nàng thôn nữ xinh đẹp lần trước, hóa ra những nét chữ thì đúng là của học sinh trung học cơ sở… Tôi đọc mà không thể tin vào mắt mình nữa, mắt tôi đọng nước cay xè... Trong thư có đoạn viết: “Anh Mạnh ơi! Bệnh của mẹ đã đỡ nhiều rồi, cũng nhờ có các cô, các chú trong Hội Phụ nữ, Hội Cựu chiến binh xã giúp đỡ mà mẹ mới có tiền mua thuốc. Còn số tiền tháng trước anh gửi về cho em để đóng học phí và mua một bộ quần áo mới đi học, nhưng mẹ ốm nên em không mua áo quần nữa, em để dành mua đồ ăn bồi dưỡng cho mẹ chóng khỏi anh ạ. Khi nào anh có tiền, anh gửi về em mua sau...”.
Sáng ra, lá thư được anh em trong tiểu đội chuyền tay nhau đọc, mọi người nhìn nhau đồng cảm, chia sẻ. Tôi đề nghị hội ý cả tiểu đội, chúng tôi đã quyết định bãi bỏ các khoản chi tiêu không cần thiết dự kiến chi trong sinh nhật Long và chuyển toàn bộ số tiền gửi về gia đình giúp mẹ và em Mạnh...
Sau lần ấy "Tiểu đội VIP" không còn mang danh nữa và việc làm của tiểu đội được chỉ huy đơn vị biểu dương trước tiểu đoàn.
Truyện vui của BINH NHẤT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét