Trang chủ

Thứ Tư, 28 tháng 3, 2012

Cái tâm của người cán bộ

                                                                               Bài đăng trên báo Quân đội nhân dân

          Ra trường, tôi được bổ nhiệm làm phó đại đội trưởng về chính trị (nay là chính trị viên đại đội). Khi nhận nhiệm vụ, tôi được lãnh đạo, chỉ huy tiểu đoàn “lưu ý” về quân nhân Nguyễn Viết Nhân thường vắng mặt trái phép.
Bắt tay vào công việc, tôi tìm hiểu về trường hợp của Nhân khi chiến sĩ này vừa nhận hình thức kỷ luật cảnh cáo. Bằng nhiều “kênh” thông tin khác nhau như: thông qua lý lịch quân nhân, bạn bè đồng hương, gọi điện về gặp gia đình và trực tiếp gặp gỡ, theo dõi thái độ trách nhiệm, kết quả huấn luyện, rèn luyện của Nhân, tôi đã có những thông tin tương đối đầy đủ về bản thân, gia đình và lý do vắng mặt trái phép của Nhân. Nhân có hoàn cảnh gia đình đặc biệt: Bố mẹ ly hôn, Nhân sống với mẹ. Mẹ của Nhân lại thường xuyên đau ốm phải vào bệnh viện điều trị. Những lần Nhân vắng mặt trái phép là để về thăm mẹ. Nhưng Nhân lại là người rất tự trọng, không nói rõ hoàn cảnh gia đình của mình và lý do vắng mặt trái phép khi làm tường trình, kiểm điểm và khi cán bộ đơn vị gặp gỡ. Do mặc cảm, nên Nhân sống trầm lặng, thu mình, ít giao tiếp…
Tôi xác định cần thực sự quan tâm, giúp đỡ để Nhân tiến bộ và đã gặp gỡ, tâm sự chia sẻ với Nhân những khó khăn trong cuộc sống như một người anh, người bạn, đặc biệt là khuyến khích Nhân phấn đấu hoàn thành nghĩa vụ quân sự để không làm mẹ buồn. Tôi còn phân công cán bộ và những quân nhân tốt trong đơn vị thường xuyên theo dõi, giúp đỡ, đồng thời động viên Nhân tham gia các hoạt động văn hóa văn nghệ, thể dục thể thao, vui chơi giải trí. Chỉ huy đơn vị còn thường xuyên gọi điện hỏi thăm sức khỏe, động viên mẹ của Nhân vượt qua khó khăn, phối hợp với đơn vị giúp đỡ Nhân phấn đấu hoàn thành nhiệm vụ. Một buổi chiều từ bãi tập về, Nhân cảm động trao cho tôi lá thư của mẹ. Trong thư mẹ viết: “… Các anh chỉ huy đơn vị đã dùng “chữ tâm” đối với con, con phải dùng “chữ tín” để đáp lại con nhé! Mẹ không biết cảm ơn các anh thế nào, con không bao giờ được tự ý bỏ đơn vị về khi đơn vị chưa cho phép nhé”.
Tôi nhìn vào ánh mắt của Nhân, biết mình đã thành công và càng thêm hiểu: Mọi biện pháp quản lý, giáo dục bộ đội phải xuất phát từ cái tâm của người cán bộ.
Nguyễn Anh Sơn
QĐND - Chủ Nhật, 24/02/2008, 16:33 (GMT+7)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét