Trang chủ

Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

Bộ quân phục chiến sĩ làm nên... “lịch sử”!


QĐND - Thứ Tư, 26/11/2014, 10:46 (GMT+7)
QĐND - Sau một năm huấn luyện, công tác, tổng kết năm, tôi được trung đoàn tặng giấy khen và được nghỉ phép. Khó có thể nói hết được những vui sướng của tôi lúc đó. Một năm qua tôi đã dồn nén bao nỗi nhớ với quê nhà. Nhớ người bố nghiêm nghị lúc nào cũng muốn gọi con trai mình bằng “đồng chí bộ đội”, nhớ mẹ tảo tần, đứa em gái đỏng đảnh... Đặc biệt là nhớ “người ấy”, da diết lắm!
"Người ấy" là cô bạn gái của tôi thời còn cắp sách đến trường. Chỉ là bạn thôi! Vì lời yêu tôi chưa dám trao, như nhận xét “nhát như thỏ đế” của "người ấy" mỗi lần gặp gỡ. Cũng không hẳn hoàn toàn như vậy, nhưng có lẽ "vật cản" lớn nhất mà tôi chưa dám vượt qua là ông bố “khó tính” của nàng. "Ông" ấy, theo tôi nghĩ, có khi còn rắn hơn cả hàng hậu vệ của đội tuyển Ý và đã làm nản lòng bao “chân sút” có hạng. Mặc dù đã có rất nhiều “quân sư” hiến kế kiểu như: Phải áp dụng triệt để “chiến thuật tấn công địch trong công sự”; nào là “phải bao vây tiêu diệt vòng ngoài, rồi mới thọc sâu tiêu diệt mục tiêu trọng yếu”… Nhưng tôi vẫn chưa dám hé nửa lời với nàng.
Sau nhiều đêm trằn trọc với bao dự định, tôi nhận định: Trước đây mình là học sinh (“Cậu còn nhỏ” - như bố nàng vẫn thường nói: “Các con còn nhỏ, phải lo học hành để tạo dựng sự nghiệp sau này..."), nhưng sau một năm, tình thế đã khác. Được trải nghiệm trong môi trường quân đội, bây giờ mình đã khác, rắn rỏi hơn, chững chạc hơn. Chiến thuật được đưa ra là: Lần đầu ra mắt sau một năm tuổi quân phải thật “ấn tượng”, gây cảm tình ngay với "hậu vệ khó tính" ấy của nàng. Và cả nàng nữa chứ! Mặc áo quần nào đây? Ăn nói, đi đứng như thế nào đây?
Minh họa: Phùng Minh
Tôi đặt ra hàng trăm câu hỏi trong đầu rồi đem toàn bộ băn khoăn đó nói với người em gái của mình. Cô em gái "tham mưu" cho tôi: "Bây giờ là thời đại “a-còng” rồi, các anh phải ăn mặc sao cho thật hiện đại, nói năng, ứng xử cũng phải thật "xì-tin"… Nếu không là bị lạc hậu đấy!". Dù vẫn nghe nhưng tôi thấy không ổn, không ăn nhập với mình. Tôi giật mình nhận ra một điều: “Nếu để mất lòng “ông chính ủy” thì coi như thất bại, điệp khúc “Các con còn nhỏ…” lại vang lên thì vỡ hết kế hoạch. Đúng! Đúng rồi, bố nàng nguyên là chính ủy trung đoàn nghỉ hưu, nay là bí thư đảng ủy xã. Mình là “quân nhân” rồi cơ mà, không gì bằng bộ quân phục màu xanh”...
Tôi vui sướng với suy nghĩ của mình và mơ màng nhớ đến những buổi diễn đàn thanh niên về “Vẻ đẹp của bộ quân phục”, những hội thi “Chiến sĩ thanh lịch”, "Chiến sĩ khỏe"… và tự tin “đóng” ngay bộ quân phục, đúng tác phong để đến nhà nàng.
Người đầu tiên tôi gặp là “ông chính ủy”. Ông nhìn thấy tôi vội bỏ ngay tờ báo đang đọc, đi ra, một tay giơ lên bắt tay, tay kia vỗ vào vai tôi và nói: "Ồ! Cậu có đen hơn, nhưng mà rắn rỏi, chững chạc lên nhiều...". Và sau đó là sự đón tiếp của ông mà ngay cả trong mơ tôi cũng không dám nghĩ đến. Những câu chuyện, những kỷ niệm một thời trận mạc của ông lại hiện về qua câu chuyện và có người đồng cảm, chia sẻ là tôi. Không chịu lép vế, những câu chuyện của anh lính trẻ thời bình của tôi làm ông vui và tin tưởng vào tương lai. Tôi không quên chia sẻ với ông ước mơ được phục vụ lâu dài trong quân đội và kế hoạch ôn thi vào Trường Sĩ quan Lục quân của mình... Ông động viên tôi: "Tốt lắm! Con có suy nghĩ và ý chí phấn đấu như vậy là rất tốt, được học tập, rèn luyện trong quân đội con sẽ trưởng thành. Hãy cố gắng lên con nhé!". Ôi! Bao mặc cảm về sự “khó tính” của ông trong tôi đã biến mất, tôi thấy ông gần gũi, chân thành và đáng tin cậy lắm.
Đêm ba mươi Tết, tôi đến xin phép "hai bác" cho con và em đi chơi. Ông dặn: “Các con mặc thêm áo vào kẻo lạnh”. Dưới rặng tre làng gió xào xạc, tôi lặng đi trong hạnh phúc khi nàng nói: “Bố em khen anh nhiều lắm đấy! Nhưng anh còn phải phấn đấu và rèn luyện nhiều mới đủ tiêu chuẩn làm con rể bố”. Tôi ôm chặt em vào lòng và nói trong tiếng thở gấp: “Nhất định anh sẽ phấn đấu học tập, rèn luyện. Anh sẽ không làm bố và em thất vọng”.
Bây giờ, tôi đã là một sĩ quan, một cán bộ chính trị, cô "con gái rượu" của ông "hậu vệ khó tính" giờ  đã là vợ tôi. Và, bộ quân phục chiến sĩ ngày ấy của tôi, dù đã sờn vẫn luôn được hai vợ chồng nâng niu, trân trọng...
Truyện vui của NGUYỄN ANH SƠN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét