Những lời trích
dẫn cũng làm cho câu chuyện thêm đa dạng và tăng nhịp độ câu chuyện. Người đọc
không chỉ đọc hết dòng nọ sang dòng kia về thông tin trong câu chuyện. Một câu
chuyện không có lời trích dẫn rất nhàm chán.
Khi nào nên trích, khi nào không:
Chỉ nên dùng những lời trích dẫn có
khả năng tóm tắt hay về một tình huống nào đó, chứa đựng những cảm giác hoặc
hình ảnh mạnh, hoặc cho thấy tính tình của một người nào đó. Đây là lời một ngư
dân Campuchia được trích trên tờ Phnompenh Post, tóm tắt cách nhìn đời giản dị
của ông."Tôi biết làm hai việc trong đời: đánh bắt cá và ăn cá. Cha tôi
và các con tôi cũng vậy."
Bộ trưởng nội vụ Thái Lan, được trích
trên tờ Bangkok Post, nói với băng đảng mafia địa phương rằng ông sẽ tiếp tục
diệt trừ tội ác, ma túy và cờ bạc: "Bây giờ, hãy nghe tôi cảnh cáo đây:
tôi sẽ làm cho Bangkok và các tỉnh lân cận trở nên sạch sẽ. Vì vậy những ai làm
bậy hãy sửa sai, và đừng bảo rằng tôi đã không cảnh báo." Lời trích
dẫn này cho thấy quyết tâm của vị bộ trưởng đó mạnh đến đâu.
Sau đây là lời của một người Mỹ đã
từng tham gia chiến tranh Việt Nam, nói về cuộc gặp gỡ sau này tại vùng nông
thôn Việt Nam với một người đã từng đối đầu bên kia chiến tuyến. Lời trích dẫn
này được đăng trong một bài của hãng thông tấn AP, đưa độc giả vào ngay quang
cảnh tại chỗ và những xúc động của người trong cuộc: "Lúc đó, ông ta
chồm qua chiếc xe đạp của tôi, kéo tay tôi và ôm chầm lấy tôi, tựa như một
người cha ôm con. Cử chỉ đó thật nồng ấm, tôi cảm nhận được hơi ấm đó. Trong 5
phút đồng hồ, ông đã làm tôi mất hết tự chủ."
Đặt các lời trích dẫn hay lên gần đầu
bài viết để lôi cuốn độc giả đọc tiếp câu chuyện. Bạn cũng có thể đặt những lời
trích hay ở cuối bài, làm như vậy sẽ tạo được ấn tượng mạnh cho người đọc. Khi
dùng một lời trích để bổ sung cho đoạn mở đầu, bạn nên chắc chắn rằng lời trích
đó sẽ thêm vào bài một dữ kiện mới mẻ. Đừng dùng những lời trích dẫn chỉ nhắc
lại cùng một dữ kiện đã nói đến trong đoạn mở đầu (hay ở chỗ khác trong bài)
như trong bài viết sau:
PHNOMPENH, Campuchia - Hôm qua
Campuchia loan báo đã loại trừ được bệnh bại liệt ở trẻ em, trở thành quốc gia
cuối cùng tại Tây Thái Bình Dương tiêu diệt được căn bệnh này. Thủ tướng Hun
Sen nói ông hãnh diện để "loan báo cho toàn thế giới biết rằng lần đầu
tiên trong lịch sử Campuchia, bệnh bại liệt trẻ em đã được loại trừ trong
nước."
Đừng dùng những lời trích nhàm chán,
khó hiểu hay lặp lại những gì đã rõ ràng quá rồi. Trong những trường hợp như
vậy, chỉ nên dùng lời của bạn để viết lại là đủ. Nhiều phóng viên dùng lời
trích dẫn chỉ vì họ có sẵn trong sổ tay. Họ muốn chứng tỏ cho độc giả thấy rằng
họ đã phỏng vấn các nguồn tin của câu chuyện. Tránh làm như vậy.
Hãy xem xét các thí dụ sau đây cho
thấy cách dùng các câu trích rất dở đăng trên nhiều ấn phẩm.
Sau đây là trích lời một bộ trưởng
của Việt Nam: "Chế biến gạo, hoa màu, cà phê và trà cũng như gỗ và các lâm
sản khác sẽ được coi là một ngành công nghiệp sử dụng nhiều lao động hứa hẹn
nhất." Đây là cách nói khó hiểu mà các nhân viên quan chức thường hay
dùng. Bạn nên dùng lời của mình để viết lại một cách rõ ràng và dễ hiểu - nhưng
trước tiên bạn phải tìm hiểu xem bộ trưởng này muốn nói gì.
Một lời trích từ một viên chức Liên
Hiệp Quốc tại Phnom Penh: "Tôi rất hy vọng sẽ tăng cường hợp tác và viện
trợ giữa Chính phủ Hoàng gia Campuchia và Quỹ Môi trường Thế giới." Câu đó
rất khô khan và mơ hồ.
Câu sau đây chỉ là dữ kiện về bối
cảnh, không phải là những lời nên trích dẫn: "Giá của mỗi lần dùng thức ăn
nhanh là 40-50 baht, so với 7 USD tại Singapore và 12 USD tại Hoa Kỳ." Tệ
hơn nữa, tin này lại được gán cho một nguồn tin vô danh.
Qua kinh nghiệm, bạn có thể tự biết
khi nào nên trích và khi nào không. Đừng bắt đầu bằng một lời trích dẫn. Nói
chung, không nên bắt đầu bài viết bằng một lời trích dẫn bởi vì nếu bạn làm như
vậy, độc giả có thể bị lẫn lộn. Có thể họ không biết rằng ai đó nói hay câu
chuyện trong bài là gì.
Sau đây là đoạn mở đầu của một bài
viết đăng trên một nhật báo tiếng Anh tại Lào: “Điều làm cho tôi khó chịu là một số các báo nước ngoài luôn luôn tìm
cách chỉ trích Lào mà không đếm xỉa gì đến sự thật, họ chỉ viết theo những điều
tưởng tượng mà thôi,” Tỉnh trưởng Champasak, ông Oneneua Phommachanh, nói
trong buổi khai mạc một khóa học về báo chí tại Pakse, vào buổi sáng mà một số
băng đảng ăn cướp len lỏi vào Lào qua đèo Vangtao-Chongmek tại biên giới
Thái-Lào.
Mãi đến cuối câu dài dằng dặc này
chúng ta mới biết được rằng lời tuyên bố của tỉnh trưởng này có liên quan tới
băng đảng ăn cướp tại biên giới. Dù vậy, chúng ta cũng vẫn không biết rõ đã xảy
ra những gì. Những ‘sự thật’ nào, những ‘tưởng tượng’ nào? Lời trích được rõ
ràng hơn nếu bạn giải thích trước toàn cảnh của các câu trích dẫn.
Viết lại câu trích trên sẽ như thế
này: "Tỉnh trưởng Champasak Onenueua
Phommachanh hôm qua đã chỉ trích các phương tiện truyền thông nước ngoài đưa
tin về một vụ tấn công vào một đồn biên giới ở Nam Lào. Vị tỉnh trưởng này nói
các phóng viên nước ngoài tả sự kiện đó như là một vụ tấn công của phiến quân
nhắm vào chính phủ, nhưng ông nhất mực cho rằng đó chỉ là một vụ cướp bóc mà
thôi. ‘Điều đó làm cho tôi khó chịu,' ông nói."
Ai nói?
Nếu bạn có những lời trích dẫn của
nhiều người khác nhau, đừng để chồng chất những lời này cùng một chỗ. Người đọc
sẽ bị lẫn lộn không biết ai nói gì. Trước tiên, bạn nên giới thiệu lời người
vừa nói để độc giả biết rằng lời kế tiếp là của người thứ hai.
Sai: “Tôi không hài lòng với ngân sách mới vì nó sẽ làm hại
đến người nghèo”. Tỉnh trưởng nói.
“Ngân sách này chung cuộc sẽ buộc
chính phủ phải tăng thuế” Chủ tịch Thượng Viện nói.
Đúng: “Tôi không hài lòng với ngân sách
mới vì nó sẽ làm hại đến người nghèo”. Tỉnh trưởng nói. Còn Chủ tịch Thượng
Viện thì cho rằng ‘ngân sách này chung cuộc sẽ buộc chính phủ phải tăng thuế’.
“Nói” là đủ rồi
Trong hầu hết mọi trường hợp, dùng
những lời trích dẫn với từ ‘nói’. Đây là một từ đơn giản, rõ ràng và trung lập.
Đừng ngại rằng bạn lập lại từ ‘nói’ nhiều lần quá; độc giả không để ý đến điều
này. Những từ như ‘nhận rằng’, ‘tuyên bố’, ‘khẳng định’, v.v. mang nhiều ý nghĩa
khác nhau. Chẳng hạn, khi bạn nói có ai đó "thừa nhận rằng" có nghĩa
là bạn tỏ ý nghi ngờ về những gì người này nói.
Đừng thay đổi lời trích dẫn!
Các dấu ngoặc đánh dấu lời trích dẫn
có nghĩa là tất cả những gì ở giữa là nguyên văn lời nguồn tin nói. Đừng bao
giờ thay đổi lời trích dẫn, cho dù bạn muốn làm cho những lời này rõ nghĩa hơn.
(Tuy nhiên, bạn vẫn có thể cắt bỏ những chữ ‘ậm ờ’ và những tiếng vô nghĩa
người ta thường dùng trong văn nói. Có một số phóng viên còn tin rằng, sửa văn
phạm của người nói cũng được). Nếu bạn dùng lời trích dẫn, hãy dùng nguyên văn.
Nếu không, chỉ nên dùng một phần lời nói đó. Hoặc viết lại ý của lời nói bằng
chính lời của bạn và không dùng các dấu ngoặc.
Đừng trích lời mà không lưu ý đến
toàn cảnh
Có nghĩa là bạn cho độc giả biết
chính xác nguồn tin muốn nói gì khi họ nói như vậy. Trong cuộc trả lời phỏng
vấn với bạn, nguồn tin có thể thêm những lời giải thích để câu bạn trích dẫn rõ
nghĩa thêm. Hoặc họ có thể nói rộng thêm về vấn đề đó, hoặc họ chỉ nói như vậy
là để nói đùa mà thôi. Bạn phải cho độc giả biết toàn cảnh của câu nói.
Thí dụ, bạn phỏng vấn một cầu thủ
bóng đá. Anh ta nói về các cầu thủ trên 35 tuổi, và nói: ‘Tôi giỏi nhất’. Bạn
có thể trích lời anh. Nhưng bạn phải nói rõ với độc giả về toàn thể ý nghĩa của
câu nói. Anh ta nói về khả năng chơi bóng của anh chứ không phải là về điều gì
khác. Anh so sánh chính mình với các cầu thủ trên 35 tuổi khác, không phải với
mọi cầu thủ.
Để ý đến một loạt những lời trích dẫn
liền nhau
Nếu những lời trích dẫn được sử dụng hợp
lý, chúng sẽ làm cho bài của bạn mạnh mẽ hơn. Song rất nhiều phóng viên chỉ đơn
giản đưa vào bài của mình hết lời trích dẫn này đến lời trích dẫn khác. Họ
thường làm thế khi viết về những bản tuyên bố, những bài diễn văn hoặc họp báo.
Đó là phong cách báo chí lười biếng và phong cách đó khiến câu chuyện khó hiểu
và chán phèo. Bạn cần biết cách dẫn dắt độc giả hiểu được câu trích nào là quan
trọng và trong bối cảnh như thế nào.
(Nhắn nhỡ: Nhiều phóng viên chỉ đơn giản đưa vào bài của mình hết lời
trích dẫn này đến lời trích dẫn khác. Họ thường làm thế khi viết về những bản
tuyên bố, những bài diễn văn hoặc họp báo. Đó là phong cách báo chí lười biếng
và phong cách đó khiến câu chuyện khó hiểu và chán phèo).
("Cẩm nang viết tin" của
Peter Eng và Jeff Hodson)
NGUYỄN SƠN (sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét